Hoa Tím Ngát Hương Mỗi Sáu Mươi Năm/Lục Thập Nhất Ngộ, Tử Hoa Phương Hương | A Beautiful Flower Blooming Violet Every Sixty Years

 

Tóm tắt từ trang pixiv của Seasonal Dream Vision (Lưu ý: sẽ tiết lộ toàn bộ tình tiết và nội dung của truyện): Đây là câu chuyện đằng sau Đông Phương Hoa Ánh Trủng, có thể là phần tiếp theo của màn chơi Extra của tựa game. Câu chuyện được viết theo ngôi thứ nhất với Yukari Yakumo là nhân vật chính. Cô gặp Reimu tại Muenzuka trong dị biến hoa, đi du hành khắp nơi để hỏi cư dân ở Gensokyo "Tại sao hoa lại nở rộ sau mỗi sáu mươi năm", rồi quay trở lại Muenzuka để trò chuyện với Reimu và Yuyuko. Đây là một tác phẩm hiếm hoi mô tả nội tâm của Yakumo Yukari, người được cho là một nhân vật đáng ngờ.




Gió ở Muenzuka (Vô Duyên Trủng) vừa mới ngừng thổi. Ngay cả khi không có gió, đây vẫn là một mùa chẳng mang lại chút ấm áp nào. Có lẽ khoảng một tháng nữa trời sẽ ấm hơn. Gió đã ngừng, nhưng những cánh hoa vẫn lả tả bay trên không trung.

Chúng lặng lẽ rơi xuống, không một tiếng động. Chúng vội vã rơi rụng như vậy vì điều gì? Dù có rơi nhanh đến đâu, nếu so với thời gian mà chúng cần để trở về với đất, thì một hai ngày cũng chỉ là một khắc thoáng qua.

Tôi chẳng mấy để tâm đến dị biến hoa nở đang hoành hành khắp Gensokyo (Ảo Tưởng Hương). Tôi chỉ nghĩ rằng: "Ừ thì, những cư dân ở Gensokyo rồi cũng sẽ sớm trở lại với cuộc sống thường nhật sau dị biến này thôi." Không phải vô cớ mà tôi lại nghĩ vậy. Những dị biến hoa nở kiểu này không phải là chuyện hiếm gặp. Tôi đã chứng kiến chúng không biết bao nhiêu lần rồi, hoặc có lẽ là tôi đã từng chứng kiến rồi mới phải. Vì vậy, việc quan sát những con người với tuổi đời ngắn ngủi, chưa từng chứng kiến sự kiện nào tương tự lại làm ầm ĩ lên, quả thật rất thú vị và đáng yêu.

"Ôi, lại chuyện gì nữa đây? Nếu như đã xuất hiện... thì không phải lỗi của tôi nếu những cây anh đào này vẫn chưa trở lại bình thường đâu, biết chưa?"

"Chà, là Reimu đấy sao? Có ai trách cô về chuyện này đâu? Chẳng phải cô toàn làm việc thiện thôi đó chứ?"

Reimu đáp lại, "Trời ạ, ngay cả cô cũng bắt đầu nói chuyện giống hệt cô ấy rồi", rồi nhìn sang những bông hoa anh đào. Không biết “cô ấy” mà Reimu đang nhắc tới là ai vậy nhỉ?

"Thật là lạ khi cô lại đến tận Muenzuka này. Cô biết đấy, hoa anh đào ở đền của cô đẹp và lộng lẫy hơn ở đây nhiều mà."

"Tôi không đến đây để ngắm hoa anh đào, tôi đến để xem khi nào thì chúng sẽ tàn và mất bao lâu để mọi thứ trở lại như cũ."

Reimu nhìn những cánh hoa rơi xuống và thở dài, nhận ra rằng phải mất một thời gian nữa để chúng phai tàn, dù cho chúng có đang rụng đi rất nhanh. Những bông hoa anh đào tím ở Muenzuka là loài hoa của nuối tiếc, nở rộ từ sự tội lỗi còn sót lại của những người đã khuất. Nhưng, có vẻ như lần này số lượng hoa rơi còn nhiều hơn so với sáu mươi năm về trước.

Phải, đúng là sáu mươi năm trước cũng đã có một dị biến hoa nở bất thường y như lần này. Mà không, không chỉ có thế, một trăm hai mươi năm trước, một trăm tám mươi năm trước, và cứ thế lùi sâu về quá khứ... Chắc chắn chuyện này đã từng xảy ra rồi.

Sáu mươi năm đã là một khoảng thời gian quá xa xôi, đến mức hầu hết những mảnh ký ức về thời điểm đó đều đã bị cuốn trôi đi mất. Tôi cũng chỉ có thể còn mơ hồ nhớ về dị biến đã xảy ra sáu mươi năm trước.

"Mình đã luôn đãng trí vậy sao?"

"Cô đang làu bàu về cái gì thế? Trông cô hệt như một bà lão lẩm cẩm vậy."

"Ừ, có lẽ tôi đã trở nên lẩm cẩm thật rồi."

"Dù cô có thừa nhận thì tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào đâu.”

Nói xong, Reimu nhanh chóng rời đi mà không buồn nói thêm lời nào hữu ích. Nhìn theo bóng lưng cô ấy, tôi đoán rằng Reimu đã nhận ra được điều gì đứng đằng sau dị biến lần này, và tôi cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Khi đang ngắm nhìn những cánh hoa anh đào tím lặng lẽ rơi, tôi nhận ra rằng ký ức về dị biến từ sáu mươi năm trước đang dần nhanh chóng phai mờ. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra vì điều tương tự cũng đã xảy ra từ sáu mươi năm trước, nhưng việc hồi tưởng lại cảm giác lúc đó lại khiến tôi thấy bất an. Tuy nhiên, không phải tất cả ký ức về dị biến đó đều biến mất. Những sự kiện được ‘ghi lại’ sẽ vẫn còn, trong khi những 'ký ức' khác sẽ dần tan biến.

Những sự kiện đã và đang được ghi lại. Đó, chính là lịch sử. Bất cứ điều gì vượt qua ranh giới sáu mươi năm đều sẽ trở thành lịch sử, và lịch sử là tập hợp của những sự kiện khác thường. Thời gian dường như ngừng trôi trong những sự kiện khác thường này, và là lý do tại sao thời gian thực tế gần như dừng lại ở những điểm cách đây quá sáu mươi năm. Hoặc, nói cách khác, những gì được xem là "bình thường" đều có tuổi thọ khoảng sáu mươi năm. Việc ký ức của tôi về hơn sáu mươi năm trước biến mất đồng nghĩa với việc cái chết của những phẩm chất "bình thường" của chúng đã đến gần.

Nhưng, tại sao chu kỳ đó lại là sáu mươi năm? Tôi đã từng nghĩ về điều này sáu mươi năm trước và có cảm giác rằng mình đã đi đến một giả thuyết, nhưng có lẽ do tuổi già đã đến mà tôi không thể nhớ đó là gì. Tại sao những con người đáng yêu, ngớ ngẩn đó lại hiểu mọi thứ theo chu kỳ sáu mươi năm?

Tôi có hơi tò mò không biết một số con người khác, ngoài cô vu nữ ra, đang làm gì. Vì vậy, tôi quyết định ghé qua những nơi mà họ có thể đang ở.

"Oái! Ai đó? Ai ở đó? Sao ngươi lại có thể đến đây? Ồ, là ."

"Nào, Marisa? Đã sáu mươi năm rồi đấy. Cô có biết điều đó có nghĩa là gì không?"

"Cái quái gì vậy? Cô xông thẳng vào nhà người ta rồi còn tra hỏi linh tinh nữa à? Xem ra đầu óc của cô cũng thất thường như cái cách cô xuất hiện vậy."

Nhà của Marisa nằm sâu trong Rừng Ma Thuật. Nơi đây không có hoa nở và luôn mang một bầu không khí u ám, bí ẩn như thường lệ. Tại đây, thời gian không thể ngừng trôi. Có thể nói, nơi này không có lịch sử; hay nói cách khác, nó không tồn tại những sự kiện khác thường để tạo nên lịch sử.

"Ôi trời, cô có một bó hoa khá lớn đấy chứ."

"À, vì hoa nở nhiều thế này cũng hiếm mà. Tôi đang tranh thủ đi nhặt những bông đẹp nhất đấy."

"Phải, với cô thì đây là chuyện hiếm thấy nhỉ." Con người có lẽ sẽ thấy một dị biến như thế này là điều bất thường và hiếm gặp. Sáu mươi năm là một khoảng thời gian quá dài đối với họ.

"Cái cách cô nói có gì đó kỳ lạ... Nhưng thôi kệ đi. Mà này, chuyện sáu mươi năm là sao?"

"Ta chỉ tò mò không biết sáu mươi năm nữa cô sẽ làm gì?"

"Sáu mươi năm nữa á? Tôi còn chẳng biết mình có sống nổi tới đó không nữa là. Tôi đâu phải yêu quái như cô."

"Cô có biết tại sao hoa lại nở như thế này mỗi sáu mươi năm một lần không?"

"Mỗi sáu mươi năm một lần á? Ý cô là hoa tre sao? Chắc là do chúng chểnh mảng không chịu nở trong năm mươi chín năm còn lại chứ gì?"

Vì Marisa không nói được điều gì hay ho hơn, tôi có chút thất vọng và đành đến thăm người tiếp theo. Trong khu rừng này chỉ toàn là những điều bình dị – hay nói cách khác, chẳng có gì bất thường ở đây cả. Việc cô ấy không biết gì về nguyên nhân đằng sau một dị biến như thế này âu cũng là điều dễ hiểu.




"Ồ, là cô. Sao cô vào được đây?"

"Thế nào, Sakuya? Đã sáu mươi năm rồi. Với một người có khả năng điều khiển thời gian như cô thì hẳn là biết chứ, phải không?"

"Bị hỏi bất ngờ như vậy thì tôi cũng bó tay...”

Nơi đây là Hồng Ma Quán, nằm bên bờ hồ, là nhà của Hồng Ma. Vẻ ngoài hào nhoáng của nó có phần khác biệt so với phần còn lại của Gensokyo, nhưng cũng không có nhiều nơi nào khép kín và hoàn chỉnh như thế. Từ bên trong, bạn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài, và từ bên ngoài thì cũng gần như chẳng thể nhìn thoáng qua được nội thất của căn dinh thự. Sakuya là một con người làm việc ở đây với tư cách là một hầu gái.

"Nơi này ồn ào quá nhỉ. Lúc nào cũng thế sao?"

"Hiện giờ hoa đang nở rất đẹp nên mọi người đều có chút phấn khích thôi."

"Nhưng nếu ở trong đây thì cũng chẳng thấy được những bông hoa tuyệt đẹp đó đâu phải chứ?"

"Thật ra, ngay cả mấy cây hoa hồng mà tôi cắt tỉa trước đó cũng đang nở hoa trở lại. Ai mà lại không phấn khích vì điều đó chứ."

"Ngay cả hoa hồng cũng sống lại à?"

"Ngay cả hoa hồng? Ý cô là còn có thứ gì khác cũng sống lại nữa ư?"

"Nhân tiện, cô có biết tại sao hoa lại nở như thế này mỗi sáu mươi năm không?"

"Mỗi sáu mươi năm một lần á? Ý cô là hoa gì?”

"Dị biến hoa nở này là thứ lặp lại mỗi sáu mươi năm một lần."

"Ồ, thật sao? Cô ấy cũng có nói điều gì tương tự phải không nhỉ? Vậy, tại sao lại sáu mươi năm một lần?"

Tôi tự hỏi rằng "cô ấy" là ai. Tôi bắt đầu hơi tò mò, nhưng trước tiên phải chơi đùa với cô hầu gái trước mặt cái đã.

"Ta đang hỏi cô đấy."

"Ừ nhỉ. Chắc là vì kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này bị đánh cho tơi tả đến mức phải nằm liệt giường suốt năm mươi chín năm còn lại chăng?"

Vì Sakuya cũng chẳng nói được gì hay ho, tôi lại thất vọng và quyết định đến chỗ cô bé kia. Tôi không nghĩ là cô bé đó hiểu được những điều phức tạp, nhưng vì tính cách thẳng thắn nên đôi khi cô lại nói ra những điều rất thú vị. Cô bé ấy sống ở nơi mà những người đã khuất sẽ đến sau khi chết đi.




"Ồ? Hiếm khi gặp ngài vào ban ngày thế này. Nếu là tìm Yuyuko-sama thì chắc giờ này ngài ấy đang ngủ trưa rồi đấy ạ."

"Không. Hôm nay ta có việc cần gặp Youmu nên đã lặn lội đến tận Minh Giới đấy."

"Em có linh cảm chẳng lành..."

Minh Giới. Nơi đây mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt so với thế giới của người sống. Nhưng hiện tại, có một sự khác biệt dễ nhận thấy hơn.

"Hoa ở bên này không nở rộ bằng bên kia nhỉ... Cô có biết rằng hiện tại hoa đang nở rất đẹp ở thế giới người sống không?"

"Vâng, tất nhiên là em có biết. Tuy Yuyuko-sama chưa nói gì cụ thể về chuyện này, nhưng em thấy hơi lạ nên đã tự mình điều tra."

"Ồ, giỏi quá nhỉ. Nhưng cô không tò mò sao, vì sao Yuyuko lại không nói gì về dị biến lần này?"

"Dạ, thì em cũng có chút nghi vấn... Nhưng mà, ngài ấy có bao giờ nói với em về bất cứ chuyện gì đâu..."

"Hừmm, không biết ta có nên mách Yuyuko là cô đã nói những lời lẽ  như vậy không nhỉ?"

"Oái, không, không, em chỉ đùa thôi mà!"

"Nhân tiện, cô có biết tại sao hoa lại nở ở Gensokyo mỗi sáu mươi năm một lần không?"

"Ngài hỏi đột ngột quá... Mỗi sáu mươi năm một lần... Hừm, hình như em từng nghe ở đâu rồi thì phải."

Một làn gió dễ chịu thổi qua Minh Giới, làm những cành cây anh đào trơ trụi đung đưa qua lại. Những cây anh đào giờ đã chuyển sang màu xanh nhạt sau khi hoa của chúng đã rụng, tạo cảm giác về một sự sống mới đang bắt đầu. Tôi cho rằng có hơi mỉa mai khi so sánh với Gensokyo trong tình trạng hiện tại, Minh Giới lại mang cảm giác giống như một nơi của sự sống hơn.

"...Nhưng em cũng không biết gì nhiều hơn. Chẳng lẽ chuyện như thế này lại xảy ra mỗi sáu mươi năm một lần?"

"Ôi trời, cô không biết sao?"

"Em đâu có sống lâu đến thế, cho nên…"

"Nhưng cô cũng đâu có thực sự sống đâu nhỉ?"

"À thì, chắc ngài nói đúng. Sáu mươi năm trước em còn chưa ra đời, nên dù có nói rằng cứ sáu mươi năm lại có một dị biến hoa nở, em cũng chẳng hề hay biết."

"Vậy thì ta sẽ hỏi lại lần nữa. Cô có biết tại sao hoa lại nở như thế này ở Gensokyo mỗi sáu mươi năm một lần không?"

"Em đã nói là không biết gì rồi màaa—"

Vậy là Youmu cũng không giúp được gì sao...? Con người đúng thật là ... À mà, Youmu chỉ là nửa người nửa yêu linh, con bé cũng chưa sống đủ lâu nên kiến thức và kinh nghiệm còn thiếu sót cũng phải. Không ai trong số họ có thể trả lời được điều gì thú vị trước những câu hỏi bất ngờ đó cả. Trong ký ức ít ỏi còn sót lại của tôi về những gì đã xảy ra sáu mươi năm trước, tôi nhớ mình cũng đã hỏi vài con người cùng một câu hỏi đó. Tôi không nhớ gì về cách họ trả lời. Nhưng tôi nhớ rằng dường như mình đã hài lòng với câu trả lời của họ hơn thì phải.

Có lẽ chẳng qua là do sự hoài niệm đã tô điểm cho ký ức của tôi. Thời gian đối với yêu quái chúng tôi 
trôi qua chậm hơn nhiều so với con người. Không ngạc nhiên khi chúng tôi có những ký ức đẹp đẽ hơn về quá khứ. Bởi lẽ, dù có là con người hay yêu quái, đối với mọi sinh vật sống, việc sống là sự tích lũy của một chuỗi đau khổ chồng chất. Nếu không thể tô điểm quá khứ, ý niệm cam chịu: "Ngày ấy đã tệ hơn bây giờ rất nhiều, so với quá khứ thì hiện tại dẫu sao cũng khá hơn" sẽ dần dà chi phối, và rồi các sinh vật sẽ mãi chìm trong u tối. Có thể nhìn lại quá khứ một cách trìu mến là điều cần thiết để một sinh vật có thể tồn tại dài lâu; những kẻ không có khả năng này và chỉ mãi nhìn vào những điều tồi tệ trong quá khứ, thì tương lai của chúng xem như không tồn tại.

Tôi tạm biệt Youmu, để cô bé tiếp tục công việc làm vườn của mình, nhưng sẽ chẳng thú vị gì nếu đi hỏi Yuyuko, người mà có lẽ đã biết câu trả lời, nên tôi rời khỏi Minh Giới mà không đến gặp cô ấy.

Tôi quay trở lại Muenzuka và ngắm nhìn những bông anh đào tím. 
Tôi có cảm giác rằng khi tôi còn ở đây cùng Reimu lúc trước, chúng trông còn đẹp hơn bây giờ bội phần, nhưng đây có lẽ chỉ là khuynh hướng của tôi, với tư cách là một sinh vật sống, là luôn tô hồng quá khứ. 

"Cuối cùng thì tôi cũng tìm được cô rồi. Cô đã đi đâu vậy?"

"Ồ, Reimu, cô lại đến đây à. Tôi tưởng cô đã về ngôi đền rồi chứ."

"Thì, tôi nghĩ là mình có thể tìm hiểu thêm về dị biến lần này nếu hỏi cô, nên tôi quay lại ngay. Ai ngờ cô đã đi mất rồi... Rốt cuộc là cô đã đi đâu?"

"Chỉ là đi dạo chút thôi."

"Đi dạo á? Với khả năng của cô, cô có thể đến bất cứ đâu mà cô muốn trong nháy mắt, thật là tiện lợi... và cũng thật phiền phức..." Reimu vừa nói vừa ngồi phịch xuống gốc cây anh đào tím.

"Cô vất vả rồi, nhưng sao lại ngồi bệt ra thế kia? Tôi nghĩ cô không nên thoải mái ở một nơi nguy hiểm như thế này đâu. Không còn gì muốn hỏi tôi nữa sao?"

"Không, không, tôi không có câu hỏi cụ thể nào, nhưng nếu cô biết gì về dị biến lần này thì tôi mong cô sẽ nói cho tôi biết. Ý tôi là, tôi cũng đoán ra được nguyên nhân rồi, nhưng... Tôi cảm thấy chưa thỏa đáng lắm."

"Thế à. Vậy sao tôi không kể cho cô nghe một chút nhỉ? Về thế giới bên ngoài, và về thế giới của chúng ta."

Tôi là một yêu quái có khả năng điều khiển ranh giới giữa vạn vật. Sức mạnh này cho phép tôi xóa bỏ ranh giới giữa bất cứ thứ gì: Gensokyo và thế giới bên ngoài, thế giới của người sống và người chết, con người và yêu quái, giữa ngày và đêm, và có thể phá vỡ mọi loại kết giới. Tôi quyết định kể cho Reimu về dị biến lần này vì tôi nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không còn cơ hội nào khác nữa. Sáu mươi năm là một khoảng thời gian dài đối với con người. Hầu hết mọi con người chỉ trải qua hiện tượng này một lần trong đời. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ tôi sẽ không còn cơ hội nào khác để thuyết giảng cho vị Vu Nữ Hakurei đang ngồi trước mặt nữa. Vốn dĩ, việc này không phải là việc mà một yêu quái như tôi nên làm, mà đã có 'người thích hợp' để làm rồi. Nhưng vì thấy cũng thú vị, và cũng muốn trêu chọc vị Vu Nữ đây một chút, nên tôi đã kể cho cô ấy nghe về thế giới bên ngoài, và về dị biến hoa nở lần này.

"Hừmm... Tôi không thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ khá nghiêm trọng nhỉ. Cả với những người ở thế giới bên ngoài nữa."

"Năm nay là một năm đặc biệt đối với con người ở thế giới bên ngoài đấy. Vì sao ư? Vì đây là năm thứ sáu mươi, tất nhiên rồi."

"Ý cô là gì? Có điều gì đặc biệt xảy ra ở đó mỗi sáu mươi năm sao?"

"Đúng vậy. Hay đúng hơn là, nó vẫn đang tiếp diễn như thế."




"Những gì cô nói nghe thật khó tin. Bảo là có động đất lớn ở thế giới bên ngoài? Nhưng Gensokyo có rung chuyển gì đâu. Hay là mọi thứ sẽ bị phá hủy bởi một cơn sóng thần khổng lồ? Ngay cả việc có động đất thật hay không tôi còn chẳng tin được nữa là. Còn cả bão với lũ lụt nữa á? Mấy thứ đó thì cũng thường như mưa ở Nhật Bản đây thôi. Rồi còn chiến tranh và những hành động phi nhân đạo kèm theo? Tôi không hiểu 'hành động phi nhân đạo kèm theo' là gì, nhưng mà chiến tranh ư, một thứ lỗi thời như thế... Con người bên ngoài bây giờ mà làm thế á? Nhưng... văn minh bên ngoài tiến bộ hơn Gensokyo nhiều mà. Chẳng phải ta cũng thấy được điều đó qua những loại công cụ tiên tiến thường xuyên rơi rớt vào các cửa hàng đấy thôi?"

"Thôi nào, không phải vậy đâu. Chúng không phải là rơi vào các cửa hàng đâu, chúng chỉ là bị bỏ lại thôi." Reimu có vẻ không tin tôi lắm. Tôi không đáng tin đến thế sao...?

"Vậy thì, tại sao dị biến hoa nở lại xảy ra mỗi sáu mươi năm một lần?"

Chết tiệt. Tôi sơ suất quá. Có lẽ tôi đã quá mải mê ngắm nhìn cảnh tượng tráng lệ đầy tội lỗi mà những cây anh đào tím mang lại. Câu hỏi mà tôi định hỏi Reimu để trêu cô ấy, không ngờ lại bị cô ấy hỏi ngược lại trước."

"À-À, ừm... Đó không phải là vì những bông hoa lười nở trong suốt năm mươi chín năm, cũng không phải là vì chúng ngủ quên trong năm mươi chín năm đó...”

"Đương nhiên là không phải rồi?"

"Phải, cô thấy đấy..."

"Ôi chao. Hai cô đang hẹn hò ở chốn này sao? Hay là có mưu đồ bí mật gì đó?"

Tôi ngay lập tức nhận ra giọng nói đột ngột cắt ngang chúng tôi bởi sự nhẹ nhàng của nó.

"Chúng tôi đang chơi cờ shogi tưởng tượng. Dù vậy, thật lạ khi cô lại tự mình đến nghĩa trang của người sống, Yuyuko.""

"Cờ shogi tưởng tượng là cái gì?" Reimu vừa nói vừa lộ rõ vẻ mặt khó chịu như thể có một kẻ phiền phức xuất hiện, rồi lại ngồi phịch xuống gốc cây anh đào tím.

"Trong cờ shogi, cô phải cố gắng hình dung ra những nước đi mà đối thủ của cô sẽ thực hiện và chọn nước đi tốt nhất, phải không? Vậy, tại sao lại không chơi toàn bộ ván cờ trong đầu? Cô không cần phải lo lắng về việc mất đi quân cờ, và nếu cô có thể tưởng tượng ra mọi nước đi của đối thủ, nó sẽ cho cô sự tự tin để giành chiến thắng trong mọi tình huống."

"Cô đang nói gì vậy? Đương nhiên là nếu chỉ đấu trong đầu thôi thì bản thân sẽ thắng chắc rồi còn gì?"

Reimu hoàn toàn mất hứng và quay mặt sang hướng khác. Vậy mà tôi còn định bụng sẽ nói cho cô ấy biết tại sao dị biến hoa nở này lại xảy ra mỗi sáu mươi năm một lần.

"Nhân tiện, . Gensokyo giờ toàn là hoa. Sao lại thế nhỉ?"

"Cô không hỏi nghiêm túc đấy chứ, Yuyuko?"

"Không hẳn. Chỉ một chút thôi."

"Ôi trời, vậy là khá nghiêm túc đấy chứ. Cô có nhớ chuyện sáu mươi năm trước không?"

"Tôi còn không nhớ mình đã ăn gì vào bữa sáng hôm qua nữa là."

“Hôm qua hay sáu mươi năm trước cũng chẳng khác nhau là bao, đúng không? Mà thôi, nếu cô đã chẳng nhớ nổi chuyện đã xảy ra ngay hôm qua, thì tôi đoán nó cũng chẳng vấn đề gì."

"Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sáu mươi năm trước?"

"Về cơ bản, chuyện đã xảy ra sáu mươi năm trước cũng giống như chuyện đang xảy ra bây giờ thôi."

"Ồ, thật sao? Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả."

Hiển nhiên rồi. Tôi cũng ý thức được việc ký ức của mình về sáu mươi năm trước đang dần phai mờ ngay cả khi chúng tôi đang trò chuyện.

"Tại sao dị biến hoa lại lặp lại mỗi sáu mươi năm một lần..." Vừa nói, tôi vừa cố gắng hết sức để nhớ lại. Tại sao lại như vậy? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra sáu mươi năm trước? Tôi lần theo những ký ức ít ỏi còn sót lại về sáu mươi năm trước. Cứ mỗi sáu mươi năm một lần...

"Sáu mươi năm trước ư... Phải rồi! Sáu mươi năm trước đã xảy ra chuyện lớn đấy. Minh Giới tràn ngập linh hồn, nhiều hơn cả ngàn lần so với thông thường. Vào lúc đó, hoa có nở không nhỉ? Ký ức của tôi có hơi mơ hồ... À mà nhắc mới nhớ, có vẻ như năm nay số lượng linh hồn cũng nhiều hơn bình thường."

Phải... Bây giờ tôi đã nhớ ra rồi. Tại sao dị biến hoa lại xảy ra mỗi sáu mươi năm một lần! Và tôi cũng nhớ ra lý do tại sao mình lại quên mất nó.

"Sáu mươi năm. Đó là khoảng thời gian cần thiết để các thuộc tính tự nhiên của Gensokyo hoàn thành một chu kỳ. Mặc dù có thể vô ích khi nói với cô, Yuyuko, người thậm chí còn chẳng thể nhớ mình đã ăn gì vào bữa sáng ngày hôm qua." Tôi nói khá nhanh. Đó là vì tôi muốn nói ra điều đó trước khi tôi lại quên lần nữa.

Bạn không thể nhớ bất cứ điều gì nhàm chán. Chính vì thế mà ta lại quên đi. Những tri thức mà bình thường không đáng để tâm thì không phải là thứ bạn muốn giữ lại. Huống chi là một điều chẳng mấy thú vị như thế này, sao có thể nhớ được suốt sáu mươi năm chứ.

Tôi liếc nhìn sang Reimu. Cô ấy dường như đã mất hứng thú với cuộc trò chuyện cao siêu của chúng tôi, và đang ngẩn người dưới gốc anh đào. Những cây anh đào tím lúc này không phải là anh đào bình thường, mà là những bông hoa được nở ra từ ý thức tội lỗi. Vì vậy, tôi lo rằng việc cô ấy lơ đễnh ở một nơi nguy hiểm như thế này có hơi không ổn? Nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với Reimu thì đó cũng là do tự cô ấy chuốc lấy, nên tôi cũng đành mặc kệ.

"Có ba loại thuộc tính trong trật tự tự nhiên của Gensokyo mà tuyệt đối không thể can thiệp vào. Tất cả mọi thứ trong tự nhiên đều có thể được giải thích theo ba loại này."

"Thật sao? Và chúng là gì? Hoa anh đào, bánh mochi hoa anh đào và bánh mochi lá sồi chăng?"

"Thật đáng tiếc. Trong ba hệ thống đó, loại thứ nhất được tạo thành bởi Mặt Trời, Mặt Trăng và các vì sao. Mặt Trời có một sức hút hấp dẫn tuyệt đối, nhưng cũng mang sự kiêu ngạo có thể làm lu mờ cả Mặt Trăng và các vì sao. Mặt Trăng, với sự thay đổi hình dạng của nó qua các pha, mang trong mình tính hòa đồng và sự do dự. Còn các vì sao cho thấy bản chất không hòa hợp qua các hình thù khác nhau, từ sao Bắc Đẩu bất động, đến các hành tinh lang thang và những ngôi sao chổi chỉ xuất hiện trong chốc lát. Cùng nhau, Mặt Trời, Mặt Trăng và các vì sao hợp lại, được gọi chung là 'Tam Tinh', tạo thành một trong các hệ thống thuộc tính đại diện cho tính khí của tự nhiên.”

"Ồ ~. Có vẻ như chuyện này sẽ kéo dài, hay là ta ngồi xuống được không?"

"Không được. Nếu tôi không nói nhanh, chúng có thể sẽ biến mất khỏi ký ức của tôi.”

"Thật tiếc quá, tôi đã ngồi xuống rồi. Xin mời cô tiếp tục. Hai loại còn lại là gì?"

"Sau Tam Tinh là 'Tứ Thời' quen thuộc. Đó là Xuân, tượng trưng cho sự sinh sôi; Hạ, tượng trưng cho sự tăng trưởng; Thu, tượng trưng cho sự trưởng thành và suy tàn; cuối cùng là Đông, tượng trưng cho cái chết. Tứ Thời là một hệ thống thuộc tính tượng trưng cho dòng chảy của cuộc sống. Ngay cả cô cũng nên biết điều đó chứ, Yuyuko."

"Ta-da, bánh mochi hoa anh đào! Tôi đã lén mang chúng đi từ tủ đựng thức ăn ở nhà đấy."

"Ừm. Và sau cùng là thuộc tính của vật chất. Hỏa, với sự đam mê vô hình. Thủy, có thể trả mọi thứ về lại với hư không. Mộc, mạnh mẽ nhưng dịu dàng. Kim, lạnh lùng và im lặng. Và nguyên tố cuối, Thổ, nơi mà tất cả mọi thứ rồi cũng phải trở về. Ngũ Hành này tạo thành hệ thống thuộc tính cuối cùng."

"Ôi chết, tôi quên mang theo trà rồi."

"Ba hệ thống này đại diện cho khí chất, sự sống và vật chất, và sự kết hợp của chúng có thể đại diện cho tất cả mọi thứ trong tự nhiên. Và số lượng của các kết hợp đó là... số lượng của Tam Tinh, Tứ Thời và Ngũ Hành nhân với nhau, tức là sáu mươi."

"Ồ, quả là cô có khác. Cô giỏi tính toán thật đấy."

"Bất cứ ai cũng có thể làm phép tính đơn giản như vậy thôi mà? Hay đối với Yuyuko đây thì điều đó có hơi khó?"

"Thật đúng là khó quá đi ~"

"Chà, câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây đâu. Tự nhiên sẽ cố gắng duy trì sự cân bằng bằng cách luân phiên ba hệ thống qua từng chuỗi riêng biệt. Nói cách khác, mỗi năm chúng ta đi từ Mặt Trời, đến Mặt Trăng, đến các vì sao, rồi lại đến Mặt Trời, Mặt Trăng,.. Tương tự như vậy, thuộc tính cũng thay đổi từ Xuân, đến Hạ, đến Thu, đến Đông... Từ Hỏa, đến Thủy, đến Mộc... Vậy cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra? Sẽ có một vòng lặp của các kết hợp sau mỗi sáu mươi năm."

"Vậy thì sao? Tại sao hoa lại nở như thế này sau mỗi sáu mươi năm?"

"Năm nay là năm đại diện cho sự kết hợp của Mặt Trời, mùa Xuân và Thổ. Điều đó chỉ xảy ra một lần sau mỗi sáu mươi năm. Và cùng nhau, chúng đại diện cho sự tái sinh của vạn vật."

Ngay khi tôi vừa giải thích xong, tôi cảm nhận được hoạt động của một sự hiện diện rất mạnh mẽ. Những bông hoa anh đào tím rơi rụng lả tả trước mắt tôi như thể chúng đang sợ hãi một điều gì đó. Reimu, người mà chắc chắn đã không nghe những gì tôi vừa nói, nhưng có lẽ cũng cảm nhận được sự hiện diện đó, bật dậy và nhìn xung quanh.

"Yuyuko. Luồng khí này... là người đó, phải không?" Tôi thì thầm vào tai Yuyuko.

"Người đó? Ừm... là ai đây nhỉ? Dù tôi nghĩ tôi cũng biết đó là ai."

"Chắc hẳn là cô ấy đến để ngắm những bông hoa anh đào tím đầy tội lỗi này. Chúng ta không thể chống lại người đó đâu, nên là rút lui thôi nhé?"

"Tôi đã nghĩ điều này từ nãy đến giờ rồi, có vẻ như 
hoa anh đào tím là loài hoa của cô đấy, thật thú vị làm sao ~ Tôi tự hỏi điều đó nói lên điều gì về bản chất tội lỗi trong tâm tính của cô, Yukari?”

"Ôi, thật thô lỗ. Tôi chưa làm điều gì tệ hại như [sự tội lỗi của] những cây anh đào tím đâu."

Và thế là, tôi, với sự thông minh của mình, đã cùng Yuyuko nhanh chóng rời khỏi Muenzuka, trong khi Reimu vẫn còn đang quan sát xung quanh.

(Còn tiếp tục trong màn chơi Extra của Đông Phương Hoa Ánh Trủng, có lẽ.)

Comments

Popular Posts